Feelings about the tragedy in England: A reflection by HIPE’s newest staff member

By Trần Thị Như Hồng, former Peer Health Educator, recently hired on as full-time HIPE staff (BIG CONGRATULATIONS, HỒNG!)

Vietnamese below.

A few days ago, the public was made aware about the 39 people who died in a shipping container in England, UK. And today, everyone was extremely shocked to hear that 39 people are believed to be Vietnamese. Basic life necessities have always been a heavy burden for those born and raised in poor rural areas. Some people blame the victims and cast judgment, saying that their greed brought them to illegally cross the border, and so karma punished them with this fate. Personally, I don’t judge, don’t blame. I just feel a deep sadness about this incident. As a human being, everyone has the right to live and choose their own path, but not everyone can also afford these expensive and difficult passports. These people leave their homelands with debts upon their shoulders, debts with ridiculously high interest rates. And above all that is a life-changing dream, a hope for a better and brighter future.

I know that if any crops could survive these fatal journeys, they would not have been farmed easily on that remote and cold English soil. Working day and night at nail salons, restaurants, or farms… none of that is easy.

No matter how much we talk about it, this traumatic incident happened. 39 people have the right to rest after these moments of agony and despair at the end of their lives. Please share and sympathize with the families who are suffering this tragic loss. May these victims have a better life in the afterlife, where they will live and work in their beautiful homeland. Love you so much, Viet Nam!

*****************************************************************************************

Mấy hôm nay, dư luận xôn xao về vụ việc 39 nạn nhân bị chết ngạt trong một chiếc container ở Anh. Và đến hôm nay, mọi người đã bàng hoàng trong nỗi xót xa tột cùng khi biết được tin 39 nạn nhân đó đều là người Việt Nam. Cơm, áo, gạo tiền đó luôn là gánh nặng trên vai của những con người sinh ra và lớn lên ở những vùng quê nghèo khó. Nhiều người oán trách, phán xét vì sự tham lam, vượt biên trái pháp luật nên những nạn nhân này mới nhận lại bi kịch như thế này. Riêng cá nhân tôi, không phán xét, không oán trách, tôi chỉ thấy một nỗi buồn sâu sắc trước vụ việc đang xảy ra. Là con người, ai cũng có quyền được sống, được lựa chọn cuộc đời cho riêng mình, nhưng không phải ai cũng đủ điều kiện để lo được những tấm hộ chiếu đắt đỏ và khó khăn kia. Những con người này ra đi với những khoản nợ chồng chất trên vai, những khoản nợ với tiền lãi cao cắt cổ và trên hết là một ước mơ đổi đời, một hi vọng về cuộc sống tươi đẹp và khá giả hơn. Tôi biết rằng, nếu có trọt lọt vượt qua những chuyến xe sinh tử đó, thì cuộc sống của họ cũng sẽ không dễ dàng trên mảnh đất Anh xa xôi và lạnh lẽo đó. Những ngày làm việc từ sáng tới tối ở những tiệm nail, những nhà hàng hay những đồng cỏ,… tất cả sẽ không dễ dàng gì.

Dù có nói nhiều thế nào đi nữa, thì sự việc đau thương này cũng đã xảy ra. 39 con người này có quyền được yên nghỉ sau những giây phút đau đớn tuyệt vọng cuối đời. Hãy chia sẻ, cảm thông với những gia đình đang gánh chịu nỗi mất mát bi thương to lớn này. Cầu mong cho những nạn nhân này sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn ở thế giới bên kia, nơi mà họ sẽ được sống, được làm việc trên mảnh đất quê hương tươi đẹp của họ. Thương lắm Việt Nam tôi ơi!